Chùm thơ của Nhà thơ Hồ Sĩ Tá



Ngọn nến
Dù tôi bị cháy thành tro
Nhưng bao người cúi co ro ngước nhìn

        
Ai
Ai gặp Ai rồi Ai biết Ai
Tà áo vàng buổi ban mai
Ai gặp Ai rồi Ai mong nhớ
Canh cánh đâu đây những đêm dài ...
            ***
Ai đến nơi đây ấm phố phường
Ai làm giá lạnh buổi chiều sương
Ai xui Ai đến nhà Ai đó
Ai gặp Ai rồi Ai tơ vương
           ***
Ai bắt ai sống trong chờ đợi
Ai gọi Ai thành một chiến binh
Ai buồn Ai thấy mùa xuân đến
Ai vẫn bóng Ai vẫn một mình
          ***
Ai lại mong Ai cứ đến nhà
Vui vẻ hàng ngày Tết dài ra
Cho Ai được thấy Ai luôn thế
Luôn thế cho Ai thấy ấm nhà ...
            ***
Ai đã cho Ai những vần thơ
Ai là đảo vắng đứng chơ vơ
Ai là đợt sóng tung bọt trắng
Ai đã gây mầm một ước mơ?

Đêm mơ
Anh ngồi trên thuyền thúng_mặt trăng
Hai tay khoả xuống bầu trời sâu thẳm
Những vì sao_đàn cá con bơi lặn
Chớp chớp mắt nhìn thuyền thuyền anh chơivơI

Ngày trăng khuyết-anh cưỡi thuyền độc mộc
Mái chèo  khua bằng nửa ánh sao rơi
Thuyền trôi đi giải ngân hà cứ chảy
Ông thần nông ngồi, chú vịt đang bơi

Chiếc gầu sòng ai bỏ lại cho tôi ?
Để tát mãi giải ngân hà chẳng cạn
Em ở đâu anh không người bầu bạn?
Hệ mặt trời có rộng lớn không em?

Thôi cũng được anh sống bằng hy vọng
Suốt đời tìm một hình bóng trong mơ
Sao em cứ lúc xa - gần ảo ảnh
Để cho anh khao khát đợi chờ

Anh bẻ cong ánh sét xanh lơ!
Nhảy giây bởi cầu vồng bẩy sắc!

Anh cóthể làm những điều không thể ,
Mà đến gần em-điều có thể lại không!


Ước Mơ
Phải em là hoa vườn thượng uyển
Nên không người dám hái em ơi
Thôi em hãy là cô gái trẻ
Để nhớ thương vương vấn cho đời

Em cũng đừng làm con nhện nhé
Bủa vây dăng chắn nẻo đường anh
Thôi em hãy là tằm kéo kén
Nhả tơ vàng ăn lá dâu xanh

Xin em đừng làm con chim én
Bay ngang trời chỉ để đưa thư
Thôi em hãy là chim sâu nhỏ
Cho mảnh vườn anh đỡ âm u

Và em nhé đừng làm ngọn gió
 Trôi lang thang không bến dừng chân
Thôi em hãy là con  thuyền bé
Vượt sóng đưa ta xích lại gần
    


















Nghĩ về em
Mỗi lần anh gặp em
Sao thấy lòng thư thái
Câu chuyện em hồn nhiên
 cho lòng anh trẻ lại

Nụ cười em vương mãi
đọng trên làn môi xinh
Gương mặt em nhỏ nhẹ
Anh chụp nhanh tấm hình

Em lắng cả lòng mình
Vào bài thơ cuộc sống
nghe như con sóng động
Dội tâm hồn em lên

Đường về qua trường em
Anh dừng chân ghé lại
Nơi này cô em gái
Sắp thành bà luật sư

Em vẫn bé thế ư?
Mà sao em lớn vậy
Phải chăng anh nhìn thấy
Một chiều cao tâm hồn

Tiếng khoan họ buồn buồn
Ai hát về sông ấy
Dòng sông cầu quê em
Đã nuôi em lớn dậy

Những bài ca quê em
Nghe như dòng sông chảy
Nghe như khúc hát ru
Lại nhớ người em ấy...




Cô mở những chân trời

         Kính tặng cô giáo  dạy địa

Nếu Anh được làm cậu học trò bé nhỏ
Để Nghe em những buổi giảng bài
Động đất và núi lửa thiên tai
Hòn đảo nào còn dang trôi dạt

Cô sẽ giảng về không gian bát ngát
Về giải ngân hà lấp lánh sao sa
Về khối sao băng ánh sáng chói lòa
Không phải là một thiên thần yên nghỉ

Cô sẽ giảng về tìm ra châu Mỹ
Là cánh buồm Cô Rốt Tốt Cô Lông
Về chuyện kỳ khôi năm áng cầu vồng
Và ba mặt trời xanh trên thành Tơ Roa bé nhỏ

Cô sẽ giảng về châu Phi giầu có
Mà con người vẫn bị khổ đau
cô sẽ giảng về nền văn minh châu Âu
Và lạc hậu ở đôi miền châu Á

Cô sẽ giảng về sắc xanh biển cả
Bị đổi thay theo ánh mặt trời
Cô sẽ giảng về những khóm hoa tươi
nhờ Tưới vun, nhờ chất mùn của đất

Cô sẽ giảng về lớp nham địa chất
Sự hình thành những núi đá vôi
Cô chuyền cho bao kiến thức cuộc đời
Mở những chân trời học sinh vươn tới







Sao lại đi tìm cái chết?
 ( Về cái chết của diễn viên điện ảnh Lê Công Tuấn Anh)
Đã tắt rồi một ngôi sao trên màn bạc
Trẻ lắm anh à tuổi sắp ba mươi
Khép lại bên anh " ngọt ngào và man trá"
Để nỗi đau cho biết bao người

Tôi thương anh giang giở cuộc đời
Và giận anh thành người điên khi tỉnh

Ôi! nếu ai khổ đau cũng đi tìm cái chết
Có lẽ nào cuộc sống lại đơm hoa?





Phố của tôi
                                       Kính tặng phố Hoàng Hoa Thám yêu dấu của tôi

Tôi yêu phố của tôi
Có hàng cây rợp bóng
Và có cả dáng người
Đã làm tôi xao động

Đường phố tôi rất cao
Chạy về nơi Bác  nghỉ
Qua Bách Thảo năm nào
Giam xác tàu bay Mỹ(*)

Đuôi phố như con tầu
Vừa chạy qua Trường Đảng
Qua chợ qua xóm làng
Bóng miền quê thấp thoáng

Ai nhắc đến phố tôi
Nhớ anh hùng Yên Thế
Như gợi lại năm nào
Đêm về trong  lặng lẽ

Ngày phố tôi rất vui
Với xưởng phim, Nhà máy...
Với bệnh viện công trường
Người đi như nước chảy

Tôi yêu phố của tôi
Có cây lan đầu ngõ
Hoa nở chín thơm vàng
Hương bay đầy ngõ phố...

Xa phố nhớ mênh mang
Lối dốc rẽ xuống làng
Cây bưởi nào trĩu quả
Bên bóng ai dịu dàng

Tôi  yêu phố của tôi
Vì người tôi yêu dấu
Đã đi lại nơi này
Suốt cả thời thơ ấu

Nghĩ đến phố mà vui
Thêm ấm áp lòng mình
Vì  em vì phố ấy
Anh làm người chiến binh. 

 (*) Trước đây xác máy bay B52 Mỹ để ở Bách Thảo

Ngày Mẹ Đến

Kính tặng Bác Sĩ Đặng Hải Đường và các bạn Trường Lư Sơn- Quế Lâm yêu mến của tôi
Từ ngày mẹ đến thăm con
Núi như thấp xuống, đường  mòn rộng ra
Trải bao gió dập mưa sa
Muối trên đầu Mẹ đã pha trắng trời
Xin cho bão táp dập vùi
Phủ lên đầu Mẹ hãy dồn về tôi
Trải qua mấy chục năm rồi
Tuổi con- từ Mẹ, một đời không quên
Sức con: như được mạnh thêm
Trí con: như được tăng lên bởi người
Ước mơ gặp mặt một thời
Con đâu giám nghĩ ông trời ban cho
Biết đây là thực hay mơ?
Mà nay Mẹ đến- hồn thơ dâng trào
Cảm ơn bè bạn đã trao
Bao nhiêu tình nghĩa lớn lao mới thành
Quế Lâm- kỷ niệm mãi xanh
Là nơi hội tụ nghĩa tình bốn phương
Nước non biết mấy nẻo đường
Gặp nhau vẫn ấm tình thương một nhà
Phải đâu chỉ mẹ con ta
Mẹ là Mẹ của thiết tha bao người
                          13/8/1997
          Kỷ niệm những ngày Bác Sĩ Đặng thăm Việt Nam 10/8- 15/8/1997

Chiếc gương

Gương ơi soi bóng soi hình
nhơsoi lòng bạn cho mình nghe gương
                   (ca dao)
Chiếc gương em đưa anh
Đã vỡ làm tám mảnh
Soi vào thấy tám hình
Cho mặt mày nhăn nhó

Chiếc gương làm mũi vẹt
Một mắt như bị mù
Cằm bỗng dưng xiên xẹo
Cặp môi lệch thành tư

Giao điểm 5 miếng vỡ
Soi vào thấy lạ sao
cằm hình như ngắn lại
Mắt bị mũi dính vào...

Chiếc gương kỳ lạ quá
Như chuyện cổ ngày xưa
Soi mỗi ngày một lạ
Càng ngắm càng say sưa...

Chiếc gương như lòng ai?
Đã vỡ làm bao mảnh
Gương vỡ gương có lành
Để saoi thành một ảnh

Đâu phải lỗi tại gương
có lành thì có vỡ
Có hợp thì có tan
Đì chính là thế đó!

Anh vẫn soi gương ấy
Nên càng thấy thương em
Gương soi đời ai vậy
Mà nỗi buồn dâng lên...…


Lá thư người lính

Anh lại xa em những chặng đường
Sao bỗng thấy nhớ thương xích lại
Giọng em nói nhẹ nhàng êm ái
Tiếng em cười như mới đâu đây

Cả con đường rợp mát hàng cây
Cứ chạy mãi về thủ đô yêu dấu
Lùi lại phía sau vườn rau luống đậu
Những bóng hình thấp thoáng miền quê

Anh đến thăm hay đang trở về?
Dấu chấm hỏi cho những ngày sắp tới
Người chiến binh cống trong chờ đợi
Năm tháng dành cho nỗi nhớ nhung

Con đường quê lày lội ngại ngùng
Thành kỷ niệm cho buổi đầu gặp gỡ
Trận mưa đầu cho cỏ cây mừng rỡ
Câu chuyện dài khi hai đứa bên nhau

Mạch nước nào chảy mãi từ đâu?
 Nơi em đã dừng chân khoả vội
Đoạn đường nào cầm xe anh đợi?
Ngã ba nào hai đứa chia tay?

Anh viết tiếp bài thơ từ đây
Qua Phổ Yên- đường lên Bắc Thái
Sau chiếc cầu con từ xa nhìn lại
Đất Hà Thành nơi đó có em

ở nơi này chiều xuống lại buồn thêm
Qua khung cửa nhìn khóm tre ủ rũ
Những chiếc lá vàng chao chao trong gió
ở nơi nào em có hay không?

Đời chiến binh xuôi ngược mấy vòng
Đặt chân đến bao miền quê tên phố
ở nơi nào  lòng anh vẫn nhớ
Hàm  răng đều , tiếng nói nhẹ anh yêu

Buổi chia tay nào bóng nhỏ đổ xiêu xiêu
Cũng nhoà mất sau khóm tre đầu ngõ
Hai bím tóc tròn lúc mờ lúc tỏ
Nỗi nhớ nào lại cứ nhân lên...

Mười Năm
                                      Tương thức mỹ nhân khan bão tử
                                      Đồng du hiệp thiếu tận thành ông
                                                                 Nguyễn Du
Em lấy chồng mười năm
Mười năm anh cô quạnh
Đông qua lại xuân về
Sao lòng anh lành lành lạnh

Đêm qua nằm ôn lại
Đọc thư em dạo nào
Ôi những lời thân ái
Mà thấy lòng xôn xao

Mười năm em còn nhớ
Đến " Bài học đường đời"
Mười năm em làm mẹ
Của hai đứa con rồi!

Anh thành người lính chiến
Đời vất vả ngược xuôi
Em vẫn là cô gái
Nơi Hà Nội yêu đời!

Anh vẫn thân đơn chiếc
Em đã có bốn người
Anh- buồn trông dòng suối
Em- thương miệng con cười

Mười năm là như vậy
Anh lại ngồi làm thơ
Em ơi em có nhớ
Bóng một người bơ vơ...


Cây râm bụt ớt

Cây râm bụt ớt nhà em
Làm anh canh cánh nhớ đêm mong ngày
Lối vào sân của em đây
Vây râm bụt ớt bàn tay vẫy chào
Bên tai tiếng gió thì thào
Nhành râm bụt ớt chạm vào môi em
Căn nhà nho nhỏ kề bên
Cây râm bụt ớt phủ lên đầu hồi
 Căn nhà ấy của em tôi
Vẫn ngồi đọc sách vẫn nghồi thêu đan
Ngoài sân cây bưởi chín vàng
Cây lòng đỏ trứng, cây cam chiết cành
Cây hoàng lan của nhà anh
Cũng hương thơm ngát lá xanh hoa vàng
Cây râm bụt ớt mơ màng
Cánh hoa e ấp nên càng thêm duyên
Màu hoa ấy cứ ngời lên
Trong lòng ai đã đến bên em rồi
Vì đời người lính ngược xuôi
Cây râm bụt ớt làm  tôi nhớ hoài.



Thăm lại chiến trường xưa
Kính tặng: Thành phố Điện Biên và đoàn CCB
Trung đoàn 141- sư 312 về thăm lại Điện Biên

Thăm lại chiến trường xưa
Đồng đọi tôi tóc bạc
Trên xe vui vẫn hát
           " Đường Tây Bắc xa mờ"

Thăm lại chiến trường xưa
Bạn tôi sao đỏ ngực
Nhớ đồng đội năm nào
Bên chiến hào kiệt sức

Thăm lại chiến trường xưa
Điện Biên bừng tỉnh dậy
Nén hương làn khói đưa
-         Các anh ơi nhận lấy

Thăm lại chiến trường xưa
Ai còn và ai mất
Bâng khuâng hàng nước mắt
Trên đỉnh đồi đã qua...

Thăm lại chiến trường xưa
Đồng đội tôi xích lại
Dù xa rồi nhớ mãi
Ta bên nhau đêm ngày

Lại đến giờ chia tay
Thôi các anh nằm lại
Điện biên ngời sáng mãi
ánh hào quang nơi này!


Chung

Tất cả chúng ta cùng chung đại đội
Chung đời chiến binh chung một đợt tăng gia
Chung trận mưa tầm tã hôm qua
Chung đồi dốc trơn bấm chân khỏi ngã
Chung áo ướt vai tay vẫn cầm dao phá
Cây cỏ đổ dồn theo theo mỗi bước ta đi
Chung một quả đồi chung mối nghĩ suy
Chung quyết tâm làm ra lúa gạo
Chung mái nhà tranh cuìng chung mầu áo
Chung dáng lom khom khi vác củi về
Chung vị cay trái ớt đầu hè
Chung cái nóng trên đồi trống trải
Chung bát canh tầu bay cùng hái
Chung cùng nhau tra hạt trên nương
Dành cho nhau trọn cả tình thương
Chung cái nóng thao trường cháy bỏng
Chung khúc suối trong chung dòng sông rộng
Chung niềm vui trong trận bóng chiều tà
Chung cả thanh âm trong những bài ca
Chung cả tiếng gáy gà buổi sáng
Chung bữa cơm trời đông vừa rạng
Nhà cũng chung một khoảng sườn đồi
Chung bao điiêù nhớ mãi không thôi
Chung cuộc sống của người chiến sĩ
Chung quyết tâm và chung ý chí
Chung nỗi niềm buồn nhớ bên nhau
Chung nhiệm vụ hôm nay chung kỷ niệm mai sau
Chung tất cả bao điều hợp lại
Để chúng ta chung tình thân ái
Chung cuộc đời sống mãi bên nhau.
 
                     
Niềm vui con tặng

Nhớ hôm nào bố thấy vui vui
Là khi con bước lên nhận giải
Màn Ti Vi bỗng nhiên bé lại
Con nói nhỏ sao bố nghe vẫn tỏ tường

Chính lúc này đây con cho bố tình thương
Con khẳng định mình bằng  tiềm năng kiến thức
Con cho bố niềm tự hào đích thực
Trước bao người bố được thơm lây

Chiếc đồng hồ báo thức của con đây
Phần thưởng  quý  lần đầu tiên con đó
"Đường lên đỉnh olympia" dẫu khó
Vẫn có bao người chinh phục phải không con?

Con làm cho gia đình nhỏ vui hơn
Làm trẻ lại tuổi đời bố mẹ
Gắng thi đậu vào giảng đường con nhé
Hướng chân trời tuổi trẻ vẫy chờ con.

"Đây thôn Vỹ Lạ"
                                 nhại Đây thôn Vỹ Dạ                                     
Sao anh không về thăm thôn Vỹ ?
Mà ngắm nhà lên giá đất lên
Lầu ai tít tắp sâu trong ngõ
Dự án  đưa ra giữa mặt tiền!

Gió theo lối gió mây đường mây
Nhà mới vừa xây đã lung lay
Hỏi   ai lừa được người  mươi giá
 Có kịp vơ tiền buổi tối nay?

Mơ khách đường xa , khách đường xa
                                Giá cao, giá gốc  mò không ra
Ở đây giá cứ mờ hư ảo
Lừa được lãi cao khá đậm đà!


Ghi trên đồi Bà Mẹ
Kính tặng hương hồn những người đã khuất trong
 cuộc  chiến tranh giữ nước vĩ đại 1941-1945

Tôi đến Vol Ga một chiều nắng ấm
Gió lao xoa vờn những khóm cây xanh
Trên đỉnh đồi kia không khí trong lành
Tượng Bà Mẹ khổng lồ vung tay kiếm

Bỗng như thấy cả ngày xưa hiển hiện
Những cảnh đau thương nghe nhức nhối trong lòng
Và hồ trong xanh tựa hồ nước mắt
Hàng bạch dương vươn cao
Như hàng quân ngiêm bồng súng đứng chào

Tôi bước đi trong tiếng nhạc trầm trầm
Trong tiếng khóc than của linh hồn đã khuất
Ngọn lửa thiêng cháy ngời trong u uất
Bên người lính Nga đổi gác , mặt im lìm

Xin cúi đầu trước những linh hồn dũng cảm
Những vị tướng lừng danh, những  trunng sĩ  bình thường
Dù thế kỷ qua vẫn nguyên tuổi ấy
Tôi như thấy họ về trong ngọn gió du dương

Vol Ga - lần đầu tiên tôi đến nước Nga
Vùng ngoại ô có xa xôi mấy đặng?
 Mà hôm nay đứng trên ngọn đồi ngợp nắng
Cuộc hành trình đã phải tới 5 năm !

Thôi các chị  các anh hãy yên giấc nằm
Bên những bó hoa bao người mang đến
Nước Nga với bao nhiêu chuyển biến
Xin hãy nghĩ về người lính ngã hôm qua! 
       U -LI- A- Nốp xờ kờ 14 -17/5/1991


Lá thư gửi em

Anh chưa hề một lần giận em
Cô gái nhỏ mang bao tình cảm
Em đâu phải là cơn gió thoảng
Mà thân gần đọng mãi trong tim

Đọc thư em anh đã cố tìm
Một nét vui nhưng nào có thấy
Cuộc đời đã không may đến vậy
Buồn chi em hãy gắng vượt lên

Anh không là bông tuyết thần tiên
Nguyện làm hạt bụi đường bé bỏng
Đậu trên cặp má hồng ấm nóng
Đã bao lần nước mắt lăn qua

Nên chăng em lệ cứ rơi nhoà
Tuổi mười tám như  hoa đời rực rỡ
Cuộc sống như vòng tay rộng mở
Đón  em vào rất đỗi thân thương

Còn ở anh cuộc sống vẫn bình thường
Anh nhận thư em qua tay người bạn
Anh mong lắm cánh thư em vô hạn
Nhưng hãy là những cánh thư vui

Thương lắm em ơi cho dạ bùi ngùi
Như người anh thương em xa mẹ
Tết sắp đến rồi vui lên em nhé
Bài thơ này anh viết tặng em đây.

Nhớ con
(Tặng Ngọc Anh của bố)

Có một lần bố thấy
Một cậu bé giống con:
Nó là người Ca Zắc
Đôi mắt cũng đen tròn

Nó ngồi bên bố mẹ
Miệng nó gọi Pa! Pa!
Bố lại hình dung ra
Những lần con gọi bố

Miệng nó nhai bánh ngọt
Mồm húp sữa thơm ngon
Bố lại nghĩ về con
Bữa ăn còn đạm bạc

Mẹ nó cầm khăn lau
Nó uốn lưng nũng nịu
Thương mẹ con bận gịu
Suốt tháng năm tảo tần

Cái xe mẹ con hỏng
Giờ ai người sửa cho?
Con còn có bị ho?
Khi đông về giá lạnh

Cái bếp phía sau nhà
Gió to còn bị giột
Bố ra đi chưa kịp
Lợp lại giùm mẹ con

Con sang ông bà chơi
Phải nghe lời chỉ bảo
Không được đánh em Phương
Mới là người anh thảo

Bố nhớ con vô hạn
Bố thương con vô cùng
Con là niềm vui chung
Của ông bà bố mẹ

Bố sống tại nước Nga
ở Ngoại vùng VOLGA
Cũng mang danh thành phố là
PALaxốp Ka

Nhưng dù sốn ở xa
Bố vẫn nhớ ông bà
Nhớ Ngọc Anh của bố
Và mẹ Hà thương yêu

PALaxốp Ka16/6/1987




Đọc thư con

Bố nhận thư con dạ bồi hồi
Chữ đẹp thẳng hàng của con tôi
Chăm chỉ họp dành viết thư thăm bố
Lớp một tròn tháng thôi

Tờ giấy học sinh 5 dòng kẻ
Tựa khuông nhạc đời khúc hát ru
Mỗi dòng chữ con thành bản nhạc
Nâng tâm hồn chơi vơi…

Bố đọc thư con từ nước Nga xa xôi
Cảm thấy ấm lòng đêm rét giá
Tuyết vẫn rơi ngoài kia xối xả
Trắng trên từng lối đi

Dẫu thư con chưa biết đề ngày tháng
Chưa biết ký tên với lời chào
Nhưng lại có ý hay rí rỏm
Hồn trẻ thơ biết bao!

Dòng thư con có công lao mẹ
Buổi đón đưa chăm sóc của ông bà
Lời cô dạy những ngày lên lớp
Suốt cả thời gian qua

Bố cảm ơn con lá thư này
Cho bố niềm vui của hôm nay
Tuy với người đời là đơn giản
Sao bố trông từng ngày

Bố nâng niu bức thư của con
Trong kỷ vật những ngày xa nước
Con lớn khôn thư hay , dài viết được
Bức thư đầu chớ quên!

    U -LI- A- Nốp xờ kờ - 26/1989


Dặn con
Con ơi!
Nếu ai hỏi con:
"Yêu mẹ hơn, hay là yêu bố?"
Thì con ơi chớ vội trả lời
Vì suy rộng ra nghĩa sống ở đời
Câu hỏi ấy không thể cùng so sánh:
Nếu mẹ con là viên kim cương lấp lánh
Toả bên con mỗi sớm mỗi chiều
Thì con ơi trong im lặng thương yêu:
Bố chỉ âm thầm là viên đá cuội
Chìm giữa biển sâu trên đầu sóng nổi
Có thấy gì đâu nên con vẫn vô tình
ở  nước Nga bao rối loạn đủ hình
mọi nguy hiểm cứ chực rình quanh bố:
 phải làm quen với bao điều gian khổ
 bữa ăn thất thường đau ốm cũng đơn côi
Đi tìm hàng trán vả mồ hôi
và bao cảnh tàu xe chen lấn
Để làm gì hở con, Mà bố còn lận đận?
Khi bố thì sống được bao lâu!
Vì mẹ vì con, vì cuộc sống mai sau
Vì sự đói nghèo đuổi đeo đằng đẳng
Bố muốn mẹ và con, ngẩng đâu bước thẳng
Vì đói nghèo là bị khinh chê
Và con ơi! Nếu ai đó nói con nghe:
"Đói khổ không phải là tội lỗi"
Thì con ơi hãy nghe bố nói:
"Đói khổ là tội lỗi rất to"
Nếu con muốn được giàu sang, muốn được ăn no
Đời sung sướng con phải cần lao động
Kiếp đói nghèo gieo neo cuộc sống:
Chính là do lười, dốt sinh ra!
An phận đời nghèo thấm vào cả câu ca:
"Nhịn đói nằm co, hơn ăn no vác nặng"
Con ơi!
Nếu muốn đời mình bớt đi điều cay đắng
Chỉ có cần cù lao động mà thôi
Đời bố trôi đi chẳng nói nữa rồi
Nhưng Tuổi Trẻ con phải vững vàng phấn đấu
Bố mẹ giúp cho con một chút thôi:  chỗ đậu
Để đôi cánh đại bàng  sau lần nghỉ sẽ bay xa
Mọi đồ vật do con và bố mẹ làm ra
Con sẽ quý và nâng niu biết mấy
Bố dặn con giản đơn như vậy
Nhưng có thể bố không làm được thế đâu
Con sẽ lớn khôn và suy nghĩ cho sâu
Và hãy gắng vượt lên trên đời bố!
                                        Moscova 9/7/ 1993


Bóng

nhà cao cao
Gác cao cao
có vì sao
 mọc bên song cửa

Ánh đèn hiền
Ánh đèn dịu
 hắt bóng ai
đổ dài
Ra đường phố

Bóng thon nhỏ
mái tóc dài
Như chàng trai
một lần nào
đã gặp

Đường về qua Không muốn xa
Căn nhà nhỏ
Chàng trai đó
 bước chậm dần
 Phân vân...

Nhìn trời cao
trăng sao
lòng nao nao
Nhớ vì sao
Bên song cửa
Đêm nào...

Vào chiến binh
Đêm nào
Chàng không rõ
Đêm hành quân
mưa gió
Thèm bóng đèn
Phố nhỏ

Cô gái nọ
Đã lấy chồng
Chàng vẫn tin
là không
Bỗng thấy lòng
quyến luyến

Và câu chuyện
"Bông hồng vàng"
Như dở giang
soi hình chàng
 trong đó

Tình không ngỏ
Tưởng  nên thơ
Trong đợi chờ
Đến giờ
Thất vọng...

Kỷ niệm không phai

Đôi mắt em mở những con đường
Dệt tâm hồn anh thành thương thành nhớ
Dẫu  xa xôi đừng quên ngày gian khổ
Làm chúng ta xích lại gần nhau

Dẫu tháng năm có thay đổi muôn màu
Tiết thu vẫn là ngày mát mẻ
Hãy để cho hoa cúc thơm nhụy vàng  em nhé
Át những cây khô trút lá xuống đường

Ta gần nhau qua màu trắng niềm thương
Đất dưới chân ta đã thành nhung dạ
Nâng bước ta đi lâng lâng kỳ lạ
Dục chúng ta vượt mọi  gian truân

Từ đó  về dây mấy cây số không dài
 vãn gắn lại hai tâm hồn bền chặt
Anh vẫn thấy một tình thương son sắt
Dược dựng xây vững chắc tự bao giờ

Hình ảnh mỗi người len giữa giấc mơ
Phút xa nhau không tính bằng khoảng cách
Thời gian với chúng ta là thử thách
Mặt trời luôn mọc ở đằng đông

Khi ta biết thương nhau lặng lẽ cảm thông
Sao anh thấy lòng  mình ấm áp
Hải đao không bơ vơ bốn bề biển hát
Tình chúng mình tưới mát những vần thơ
14/2/1968
 


Đêm nhớ con
Tuổi ấu thơ con - bố phải sống xa hoài
Con ngây thơ hiểu làm sao điều ấy
Nên những gì mà con nhìn thấy
Có bao giờ thấu hết được nguồn cơn?

Bố thấy mình thường ân hận luôn
Khi xa cách với con ngày tháng ấy
Để mỗi tâm tình, mỗi lời khuyên dậy
Sao thân gần hiểu hết được hồn non

Thôi mọi điều, mọi lẽ thiệt hơn
Bố đặt cả lên đôi vai gầy của mẹ
Vì Bố xa con từ ngày con còn bé
Mọi nhọc nhằn mẹ gánh đỡ giùm qua

Con hãy thương yêu quý mến  mẹ. ông. bà
Là tình cảm của con dành cho bố
Bố đi xa có mẹ con che chở
Có ông bà, chú bác , gì , cô

Thời gian trôi cho đến bao giờ
Trong vòng quay lại đến lần con làm bố
Con sẽ hiểu bao điều trăn trở
Và ngập ngừng bố muốn nói hôm nay

Ước gì Bố được chắp cánh bay
Để về bên con trai yêu của Bố
Dù một phút thôi cho lòng đỡ nhớ
Con có nhắc thầm Bố hay mắng con không

Bố ngước lên bầu trời mênh mông
ở ngoài kia vâng Đông đã rạng
Ôi! sao hôm nay chim bay nhiều như vậy?
Tiếng kêu hoài xáo động cả không gian

Có lẽ trời sắp chuyển rét sang
Nên chim vọi tìm về nơi ấm
Chắc lại sắp một mùa rét đậm
Sẽ rét thêm nhiều - khi Bố sống xa con!
MOSKOVA-13/8/1989



Trăn trở Mỹ Sơn

Kiêu sa yểu điệu múa hồn Chăm
Uyển chuyển khuôn trang tỏ mặt rằm
Thánh địa Mỹ Sơn giờ phút ấy
Hiện hình vũ nữ sáu trăm năm*

Đền đài rêu phủ đầy hoang phế
Xót tượng Si Va Bị mất đầu
Nghiệt ngã con người năm tháng ấy
Hỏi còn dấu ấn đến mai sau?

Cảm ơn điệu múa em mang tới**
Trọng tiếng kèn xưa lão nghệ nhân***
Dấu ấn Mỹ Sơn in tháp cổ
Bao điều trăn trở níu bàn chân...

                                 Thánh địa Mỹ Sơn 15/9/2009

(*) sáu trăm năm trước nước - Chăm thời hùng mạnh
(**) Điệu múa trình diễn tại Thánh địa Mỹ Sơn
(***) Lão Nghệ nhân tài ba thổi kèn tại Thá



50 năm Hội ngộ

Kính tặng cô Tô An và các bạn học  thưở thiêu thời yêu mến của tôi

Năm mươi năm rồi mới găp nhau
Vật đổi sao dời có ngờ đâu
Đất Bắc trời Nam lòng vẫn tỏ
Đau đáu tình người nghĩa thẳm sâu

Ùa về ấm áp kỷ niệm xưa
Cô - người lái đò vẫn đón đưa
Chở nặng tình người và tri thức
Trên suốt chặng đường vượt gió mưa

Cái thưở học trò mái đầu xanh
Nay tóc pha sương nghiệp đã thành
Sĩ quan, nhà báo, nhà nghiên cứu...
Nhưng cũng vơi đi bạn chúng mình :

Những người liệt sĩ vì dân nước...
Những bạn không may ngắn đoạn trường...
Thắp  nén hương lòng xin tưởng nhớ
Trong ngày sum họp đậm tình thương

Hồ Tây thơ mộng đang trải rộng
Chào đón cô trò tự bốn phương
Mái trường thơ ấu ta cùng học
Kỷ niệm đong đầy mãi vấn vương...

                               Hồ Tây Hà Nội ngày 13 tháng 9 năm 2011


Lời tâm sự
Hay tin nhà văn Lê Bầu, nhà Hán học Lâm Giang qua đời

Bạn bè tôi cứ lần lượt ra đi!
Tuổi sáu, bảy, tám... mươi
Tuổi nào lá rụng về với cội?
Dự đám tang, Nghe tin...
Lòng đau nhói
Câu hỏi chẳng riêng ai,
Có giải đáp đâu nào?

Thì cuộc đời ta cứ sống thanh cao
Gieo trang viết cho đời theo năm  tháng
Để đến khi:
một chiều chạng vạng
"Ông già thời gian" nhắc ta phải nộp bài
Sẽ vui lòng không nhỏ lệ bi ai
vì ta đã nhả cho đời hết ngọc
Việc dở dang cũng không hề than , khóc:
Trời cho ta hơn bè bạn rất nhiều!
Ta còn đây - thì ta hãy thương yêu:
Đọc,học nhau không một lần đố kỵ
"chuyện Vũ Bằng với Thạch Lam"* đâu nhỉ?
Bài học cho ai nhớ kỹ chớ lâm vào!

Nếu trời cho ta một ước ao:
- Xin  cảm xúc đừng bao giờ nguội lạnh!
Tim còn đập -  câu chữ còn chắp cánh
và Tình bạn bè ngày một cứ nhân lên...
                                                        Hà Nội 1/4/2010


Điều  tư lự
kính tặng các anh chị trong đoàn VNDGHN
đi thực tế ở Quảng Ninh từ 2/6đến 5/6/2005

Chúng tôi
 Hội Văn Nghệ Dân Gian - Hà Nội
Tình yêu thương kết thành một khối
Bên nhau như một gia đình
Người là cây Đại Thụ
Tóc bạc phơ
Với bao công trình
Kẻ đầu xanh
Kinh ngiệm còn rất thiếu
Vẫn cháy ngời bao trang viết - đam mê
Chuyện Dân Gian
Phố cổ
Làng nghề ...
Đưa "chính sử "
trở về cho hậu bối
mỗi trang viết  như một dòng
gạch nối
Xưa - Nay
Chúng tôi
Tay cầm tay
Đường công tác
 mắt nhìn trong mắt
Trời Hạ Long
đau lòng:
Biển bị vùi dần bởi đất
Những công trình mọc lên
Những công trình
đang phá hỏng kỳ quan
Unesco  công nhận!
Chúng tôi
Biết: Nghĩ, viết- gian nan
Đau mỗi trang
vắt ra từ tim óc
Thương biển lùi dần
Mà không thể khóc
Hạ Long ơi!
đau xót một Kỳ Quan!
Viết gì đây?
Có những điều sai
không thể nào sửa được!
Người Việt Nam đời sau
Dù ao ước
Cũng không sao có được
Biển trời Hạ Long nguyên thuỷ một thời
Trên mảnh đất lấn biển sai lầm kia
Sẽ mọc lên những ngôi nhà chọc trời
Như những mũi dao
đâm vào quá khứ!
Chúng tôi
Về Hạ Long
Bên niềm vui
xen cả điều tư lự
Xót cảnh trời ban
Đang biến dạng
Bởi con người!...
Hạ Long 4/6/2005



Cội nguồn

Một lần đến với xứ Đoài
Tản Viên trên ấy hiền từ dõi trông
Để ta nhỏ bé thinh không
lớn lên hiểu được Lạc Hồng Tổ tiên

Xứ Đoài 2/4/2006

*xem "Giờ ai ân hận giống Vũ Bằng" Tạp chí  "Hà Nội Ngàn Năm" số 77 tháng 2/2010

0 nhận xét:

Đăng nhận xét